" CON MA ĐÓI " TRONG MỖI CHÚNG TA .
Cố Thiền Sư Thích Nhất Hạnh .
Những thương gia có tài và có may mắn thì dễ thành công trong sự nghiệp của họ.
Ban đầu họ nghèo, nhưng nhờ những điều kiện nào đó mà họ liên tiếp thành công trong việc làm ăn.
Họ càng ngày càng giàu, làm gì cũng thành công.
Rất nhiều thương gia không được như vậy nhưng thỉnh thoảng có người được như vậy.
Khi nói chuyện với những thương gia giàu có và thành công, ta khám phá ra một điều: Họ cảm thấy có một cái gì trống vắng ở trong họ.
Tuy họ thành công và có rất nhiều tiền nhưng họ không thực sự cảm thấy hạnh phúc.
Ta muốn sự thành công này, và khi may mắn có được nó rồi thì ta lại muốn có một sự thành công khác.
Thương gia là như vậy, và ta cũng như vậy, không bao giờ thấy đủ.
Ban đầu ta nghĩ một bằng cấp là cần thiết, nhưng khi có được bằng cấp rồi ta lại thấy chưa đủ, ta cần có công ăn việc làm.
Có công ăn việc làm rồi, ta cần có nhà.
Có nhà rồi, ta cần có xe hơi.
Có xe hơi rồi, ta nghĩ phải có hai chiếc mới đủ.
Thông thường là như vậy!
Có những người muốn gì được đó, rất là lạ.
Thành công việc này rồi thành công việc kia, rồi lại thành công nữa, nhưng họ cũng không bao giờ dừng lại được.
Nếu so sánh với những người khác thì người ấy đã quá giàu có, nhưng trong họ vẫn còn một cái gì đó không bao giờ được thỏa mãn, giống như khi khát nước mà ta cứ ăn muối vậy.
Càng ăn thì lại càng khát thêm.
Điều đó chứng tỏ là trong mỗi chúng ta có một con ma luôn luôn đói, dù có nhiều thực phẩm đến mấy thì con ma đó cũng không no được.
*** Đó là con ma đói (hungry ghost, esprit affamé) mà trong mỗi người chúng ta đều có.
Không phải ta chỉ đói sự thành công thôi, ta còn đói hiểu, đói thương.
Phần lớn chúng ta người nào cũng đói hiểu, đói thương.
Được một người hiểu rồi cũng cảm thấy chưa đủ, được một người thương rồi cũng cảm thấy chưa đủ.
Nhiều khi có người ta tặng cho ta hiểu và thương nhưng ta cũng không có khả năng tiếp nhận và ta cứ tiếp tục đói.
Trong kinh Bách Dụ có câu chuyện của một anh chàng khát nước gần chết.
Anh đi tới một dòng sông, nhưng không chịu uống nước.
Anh nói:
“Nước nhiều như vậy làm sao tôi uống được!”
Và cuối cùng anh ta chết khát bên cạnh dòng sông.
Quý vị đang cười anh ấy phải không?
Người gì mà dại quá đi, có bao nhiêu là nước như vậy mà lại để mình chết khát bên dòng sông.
Sự thật là hầu hết chúng ta đều hành xử như vậy!
**** Tại vì trong mỗi chúng ta đều có một con ma đói (ngạ quỷ) và con ma đói đó không bao giờ no được.
*** Con ma đói trong ta cũng là nguyên nhân của sự khổ đau.
Nhiều người nghĩ rằng họ đau khổ vì họ thiếu cơm ăn, áo mặc, thuốc men, nhà cửa và tình yêu.
Nhưng khi có được tất cả những thứ đó rồi họ vẫn đói như thường.
*** Quý vị nhìn lại xem mình có giống người ấy không?
Ta là một con ma đói, không bao giờ ta cảm thấy no lòng và thỏa mãn được.
Đó là một trong những nguyên do của khổ đau.
Chúng ta đang đi trên con đường chạy tìm hạnh phúc, tìm cái gọi là “no đủ”.
Chúng ta chạy như một con ma đói, chúng ta đi tìm hạnh phúc, đi tìm sự thật thứ ba nhưng chúng ta chỉ quanh quẩn trong sự thật thứ nhất.
Chúng ta không bao giờ vượt ra được khỏi sự thật thứ nhất, vì chúng ta không thấy được nguyên do sâu sắc của khổ đau tức là thấy được sự thật thứ hai, thấy được con ma đói trong con người của mình.
Cho dù hoàn cảnh có cung cấp cho ta bao nhiêu thực phẩm thì ta cũng vẫn thấy đói.
Chỉ khi nào trái tim của chúng ta nhận được một giọt nước cam lồ của đức Thế Tôn thì lúc đó chúng ta mới hết đói.
Dừng lại thì một giọt nước thôi cũng đủ làm mình no.
Phần lớn chúng ta đều là người đang chết khát bên một dòng sông.
Rất đáng tiếc!
Nếu giác ngộ được thì chúng ta lập tức hết đói.
Chúng ta không cần phải đi tìm xa.
Ta phải bắt đầu nói chuyện với con ma đói trong mình.
Con ma ấy không bao giờ cảm thấy đầy đủ, dù ta có cho nó bao nhiêu thức ăn nó cũng không thấy thỏa mãn.
Ví dụ chúng ta đi xa nhà hai, ba, sáu tháng, hay một năm.
Chúng ta mong ước được trở về nhà.
Ta ngồi trên tàu thủy, trên máy bay hay trên xe hơi giờ này sang giờ khác và chỉ ước mong được về đến nhà.
Về đến nhà, ta nói:
”Home, sweet home!”
(Căn nhà thật ấm cúng làm sao!) và chúng ta mở cửa đi vào.
Nhưng ngay khi đang ở trong nhà chúng ta vẫn không cảm thấy thỏa mãn, và thế là vài ngày sau ta lại muốn bỏ đi.
Máu giang hồ réo gọi và ta lại muốn lên đường.
Đó cũng là một con ma đói, ta không ngồi yên được, ta bị kéo theo.
Khi đi rồi lại thấy nhớ nhà và muốn quay trở về, nhưng về rồi thì lại không thể ở yên, lại muốn ra đi.
*** Chúng ta chưa tìm ra được quê hương đích thực (true home) của mình nên chúng ta cứ đói mãi.
Chỉ khi nào con tim nóng hổi của chúng ta tiếp nhận được một giọt nước cam lồ thanh lương của đức Thế Tôn thì chúng ta mới bắt đầu thấy:
" Mát lòng nhờ những giọt không
Bỗng đâu thuyền đã sang sông tới bờ ."
(Những giọt không–thơ Nhất Hạnh)
Hạnh phúc nằm ngay đó.
Cái mà chúng ta gọi là Niết bàn, nằm ngay trong giây phút hiện tại, nếu có được một giọt nước thanh lương từ bi của đức Thế Tôn nhỏ vào trái tim ta thì chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc được liền lập tức.
Cố Thiền Sư Thích Nhất Hạnh .
Trích trong : Chết khát bên cạnh dòng sông .